72 GIỜ CÙNG NGƯỜI MALAYSIA CHINH PHỤC ĐỈNH KINABALU
“Tôi có cô đơn không khi đi một mình? Có chứ, thỉnh thoảng. Nhưng đối với tôi đáng sợ hơn cả cô đơn là chờ đợi” – Brett, Úc.
Tôi đã từng đọc câu nói ấy ở đâu đó, nó cứ chập chờn trong đầu tôi suốt những năm tháng về sau. Rồi một chiều mưa tháng 3 ở Sài Gòn, tôi mở máy tính ra và tìm kiếm thông tin về đỉnh núi Kinabalu. Tôi im lặng book tour một mình, quyết định đi một mình, và tổ chức sinh nhật một mình ở xứ người. Tháng 8 tiết trời trong veo như mùa thu Hà Nội, tôi đứng trên đỉnh núi cao nhất Đông Nam Á nhìn xuống, những áng mây trôi bồng bềnh phiêu lãng, tôi nhắm mắt lại lắng nghe tiếng những người ngoại quốc thủ thỉ, tiếng gió rì rào, tiếng núi rừng Malaysia vang vọng. Đó là lần đầu tiên tôi ra nước ngoài bằng máy bay, đó cũng là những ngày tôi cảm thấy cuộc sống của mình thật thú vị.
VIDEO KINH NGHIỆM LEO NÚI KINABALU (TOUR 3 NGÀY 2 ĐÊM PHẦN 1)
Xem thêm: Hướng dẫn chi tiết thủ tục nhập cảnh Malaysia 2022
Xem thêm: Review chi tiết lịch trình 16 ngày du lịch ở Malaysia 2022
Xem thêm: 10 điều cần biết khi lần đầu đến Malaysia
VIDEO KINH NGHIỆM LEO NÚI KINABALU PHẦN 2
DANH MỤC NỘI DUNG CHÍNH
CON ĐƯỜNG NÀO RỒI CŨNG VỀ KINABALU…
Solo Travel là một thuật ngữ được nhắc đến rất nhiều trong những năm gần đây. Tôi thì tôi không cảm thấy ngán với việc mình sẽ Solo Travel, bởi vì tôi đã từng đi xuyên Việt 1 mình trong vòng 1 năm bằng xe máy. Cảm giác khi quay trở về nhà lúc ấy của tôi là hạnh phúc, hạnh phúc đến tột cùng. Cũng bởi vì tôi quá nghiện đi du lịch một mình, nên lần này tôi làm tiếp cuộc hành trình khám phá thế giới, và điểm đến tôi lựa chọn là đỉnh Kinabalu.
Kinabalu được xem là đỉnh núi cao nhất Đông Nam Á với độ cao 4095,2m; Thật ra thì nó là ngọn núi cao thứ 5 của Đông Nam Á, nhưng 4 ngọn núi cao hơn nằm trong khu bảo tồn nghiêm ngặt và không được khai thác du lịch. Vì vậy mà Kinabalu nghiễm nhiên được xem là nóc nhà của Đông Nam Á. Núi Kinabalu toạ lạc tại công viên quốc gia Kinabalu, thuộc bang Sabah, phía Đông của Malaysia trên đảo Borneo.

Không chỉ có thiên nhiên hùng vĩ, núi Kinabalu còn khiến những người đam mê leo núi phải choáng ngợp bởi khoảnh khắc hoàng hôn đẹp đến lịm người. Có lẽ vì thế mà dù những con người đam mê leo núi có lựa chọn đi Đông, đi Tây, thì sau cùng, con đường nào rồi cũng sẽ về Kinabalu.
ĐƯỜNG VỀ CÔNG VIÊN QUỐC GIA KINABALU
Mở mắt thức dậy sau một đêm say giấc nồng ở Toojou Kota Kinabalu, tôi chuẩn bị tất cả đồ đạc để chờ tài xế đến đón.
Đúng 12 giờ 30 phút, tài xế của công viên Kinabalu xuất hiện. Anh chở tôi rời khỏi thành phố Kota Kinabalu xinh đẹp, vượt qua bãi biển thơ mộng với những hàng dừa xanh thăm thẳm.
Gần 1 tiếng đồng hồ đi đường, tài xế cho tôi xuống chợ Nabalu để tham quan. Chợ này chủ yếu bán đồ lưu niệm, quần áo cho khách du lịch. Những món trang sức kiểu thổ dân được treo trên những gian hàng nho nhỏ. Có lẽ, nơi này là quê hương của loài dứa, nên hầu hết các gian hàng ở đây đều bán dứa. Ngoài dứa, thì chợ Nabalu còn bán rất nhiều xoài, chuối, thanh long và đồ khô.

Đường về núi Kinabalu đang rất gần, tài xế lại tiếp tục chở tôi qua đoạn đường ngoằn ngoèo. Nhìn qua lớp kính mờ ảo, tôi đã thấy đỉnh Kinabalu đứng sừng sững trước mắt. Ngọn núi bị mây trắng phủ kín, nên thơ và hùng vĩ. Tôi tự nhủ với lòng, chỉ còn 2 ngày nữa thôi là tôi sẽ được đứng trên đó hét thật to rằng: “Tôi hạnh phúc quá”. Cứ chờ đấy.
1 giờ 30 phút chiều, tài xế đưa tôi đến công viên Kinabalu và làm thủ tục nhận phòng. Để leo được núi Kinabalu, bắt buộc mỗi người phải test Covid 19 trước. Sau khi đã test tại chỗ, gửi mẫu test cho nhân viên ở quầy đăng ký. Thì họ hoàn thành thủ tục nhận phòng cho tôi.
Chiếc xe ô tô màu đen mang biển số đui 991 lại đưa tôi về căn Hill Lodge 5 để nghỉ ngơi. Đó là một căn biệt thự nghĩ dưỡng rất tuyệt với hai chiếc giường rất sang trọng.
Đêm đã về, tôi di chuyển xuống nhà hàng Liwagu để thưởng thức ẩm thực ở đây. Có lẽ, tôi là người khó ăn, khó ở. Nên trong suốt 16 ngày ở Malaysia, tôi không thể ăn hết được một đĩa cơm nào của người Malaysia. Thế nhưng, dường như đầu bếp của nhà hàng Liwagu sinh ra là để làm những món ăn thuộc hàng cực phẩm Tối nay, thực đơn đã được lên sẳn cho tôi như trong hợp đồng mà tôi đã ký với công ty du lịch Sanctuary Borneo ở Kota Kinabalu. Bữa ăn rất thịnh soạn, bao gồm có 5 món: Gà nướng, gà chiên, cà, rau, thịt và cả món kem tráng miệng. Nhìn món ăn đầy ắp trên bàn, tôi bảo với người phục vụ rằng: “Làm sao mà tôi có thể ăn hết được chứ?” Thế nhưng, cuối buổi, tôi đã ăn không còn sót lại một thứ gì.

THẢM THỰC VẬT RỪNG KINABALU
Ngày thứ 2, sau một đêm ngủ ấm áp ở Hill Lodge 5, tôi thức dậy làm vệ sinh cá nhân và xuống nhà hàng Liwagu để ăn sáng. Những món ăn buổi sáng ở đây cũng rất đa dạng, thức ăn giống Buffee dành cho khách du lịch ở nhà hàng. Món ăn bao gồm cơm, Dimsum, chả, dưa, bún và nhiều món khác. Nhà hàng Liwagu vẫn cứ như thế, khách hàng luôn là thượng đế và họ phục vụ một cách tận tình.
7 giờ 30 phút sáng, tôi được lái xe của nhà hàng chở xuống quầy đăng ký. Tại đây, tôi làm thủ tục check out và nhận bữa trưa đóng gói do nhà hàng chuẩn bị cho người leo núi.

Đợi 2 phút thì Lerry – Tour Guide dẫn tôi đi leo núi Kinabalu cũng xuất hiện. Anh gửi cho tôi 1 chiếc thẻ leo núi mang tên của tôi. Chiếc thẻ này cần được đeo trong suốt thời gian leo núi. Bởi vì có những trạm dừng chân sẽ có nhân viên an ninh kiểm tra. Nếu không có thẻ, sẽ không bước qua trạm được.
Xe chở chúng tôi từ quầy đăng ký đến nơi leo núi. 7 giờ 45 phút sáng, chúng tôi chính thức bắt đầu cuộc hành trình chinh phục đỉnh Kinabalu. Vạch xuất phát là cổng Timpohon, đây cũng là Km0 với độ cao 1866m, leo đến Km8.5 thì đến đỉnh.
Những bước đi đầu tiên của tôi trông thật dễ dàng, chỉ cần bước qua những bậc thang gỗ kiên cố đã được làm sẳn. Thảm thực vật ở vạch xuất phát cũng gần giống với núi ở miền Bắc của Việt Nam. Đó là cây dương xỉ, cây tre, cây chuối hoặc những loài cây cổ thụ sống lâu năm với rất nhiều gốc rễ.

Bước đến Km2.5, những bậc thang kiên cố được thay thế bằng những cụm đá to nhỏ. Nhờ có cây gậy leo núi được mua ở thành phố mà việc vượt qua những cụm đá này cũng không quá khó khăn đối với tôi.
Ở Km3 thuộc độ cao 2455m, sau khi đã vượt qua những tảng đá lớn. Chúng tôi dừng lại để ăn trưa tại một trạm dừng. Bữa trưa đóng gói được nhà hàng Liwagu chuẩn bị bao gồm có gà nướng, khoai tây, su hào, một quả trứng, táo, bánh và một bình nước để uống.
Tiếp tục chặng đường leo núi chưa có hồi kết. Ở Km4.5 thuộc độ cao 2898m, những khung cảnh hùng vĩ xuất hiện. Đó là những rừng dầu, rừng đỗ quyên, rừng lá kim sắc xanh và đỏ. Bức tranh phong cảnh ở đây đẹp tựa chốn thiên đường. Rất nhiều người leo núi khác cũng đang đắm mình với vẻ đẹp ấy nên họ đứng mãi mà chẳng chịu rời đi.
Thực vật ở rừng Kinabalu rất phong phú. Ở đây, tôi bắt gặp loài phong lan, những loài hoa dại mà tôi không thể biết tên, và cả loài bắt mồi Nepenthes rajah – Một loài thực vật ăn thịt nổi tiếng với cái nắp ấm khổng lồ.
Đợt leo núi Kinabalu này tôi không nhìn thấy nhiều động vật. Chỉ có một vài chú sóc chạy dọc hai bên đường để tìm kiếm thức ăn trưa chúng tôi bỏ lại, những chú chim nhỏ vươn mình trên những cành hoa dại. Tôi cũng không nhìn thấy rắn hay loài côn trùng nào khác.

Gần đến Km5, tự dưng sức của tôi bắt đầu đuối. Quá nhiều cụm đá đen lẫn vàng chen chúc nhau. Tôi vừa đi vừa thở hổn hển. Dừng chân lại thật lâu để uống nước lấy sức. Càng lên cao, không khí càng lạnh và trời bắt đầu mưa. Gió lạnh ngắt, thổi như vũ bão vào mặt những người leo núi.
Lerry đã quay lại và động viên tôi rằng: “Cố lên, chỉ còn 1km nữa thôi là đến trạm nghỉ ngơi”. Thế là tôi lại tiếp tục, cố gắng lê đôi chân của mình lao về phía trước.
NHÀ HÀNG LABAN RATA
Cuối cùng, thì đúng 2 giờ chiều tôi cũng đã đặt chân đến Km6. Đây cũng là trụ sở của nhà hàng Laban Rata, nằm ở độ cao 3272.7m. Ngoài nhà nghỉ Panar Laban Hut, Waras Hut, Gunting Lagadan Hut nhỏ nhắn thì đây là nhà hàng to nhất nằm trên ngọn núi này và phục vụ tất tần tật cho người leo núi.
Nhà hàng Laban Rata phục vụ bữa ăn tối từ lúc 4 giờ chiều đến 7 giờ tối. Sau khoảng thời gian này, nhà hàng sẽ không phục vụ thêm khách nào nữa. Nên sau khi đã check in phòng ngủ, tôi xuống ăn bữa tối.

VÌ ANH RẤT MUỐN HÔN…
Tôi đã tiện thể làm quen được với 3 người bạn quê ở Sabah, Malaysia. Đây là lần thứ 3 họ leo đỉnh núi này. Chiều, chúng tôi dắt nhau xuống cột cờ của Laban để ngắm hoàng hôn.
Ở đỉnh núi nào cũng vậy, có lẽ khoảnh khắc hoàng hôn mới là thứ khiến cho trái tim con người ta dễ rung động nhất. Phía đằng trước là biển mây, phía đằng sau là núi đá hùng vĩ. Những áng mây trôi dạt bồng bềnh vừa như muốn rủ rê những người leo núi cùng dạo chơi, vừa như muốn khiêu khích chúng tôi tại sao lại đứng yên một chỗ. Cái giá lạnh chợt tan biến đi đâu mất hút bởi sự xuất hiện của hai chiếc cầu vồng trên nền trời xanh thẳm. Mặt trời ở đằng xa xa cũng đang toả ra những tia nắng dung dị, hắt vào khuôn mặt rạng rỡ của mỗi người leo núi. Chúng tôi nắm lấy tay nhau, vẫy tay trong hoàng hôn mờ ảo. Hành trình càng khó khăn, chúng ta sẽ càng gặp được những người bạn đặc biệt. Khoảnh khắc ấy thật quý hơn vàng.

Một cặp vợ chồng người Trung Quốc đã nhờ tôi chụp ảnh. Hai người họ nắm lấy tay nhau, nhìn nhau thẹn thùng như lần đầu hẹn hò. Tôi thì tôi muốn nhiều hơn một cái nắm tay, nên tôi nhanh nhảu hỏi “Bạn có muốn hôn không?”. Có lẽ, điều tôi nói, đúng với những gì trong đầu họ đang nghĩ, thế là, chưa kịp để tôi nói hết, ông chú đã dịu dàng đặt một nụ hôn lên đôi môi người phụ nữ ấy. Giây phút đó, tất cả đều tan chảy, trái tim tôi cũng đang tan chảy và loạn nhịp vì tình yêu của hai con người xa lạ. Đứng giữa sự lãng mạn của núi Kinabalu, dù trái tim có sắt đá đến mấy thì con người ta cũng chỉ muốn hôn.
NỔ LỰC, NỔ LỰC VÀ NỔ LỰC HƠN NỮA
1 giờ sáng của ngày thứ 3 trong hành trình leo núi Kinabalu, tôi thức dậy thật sớm. Làm vệ sinh cá nhân, ăn uống. 2 giờ sáng, tôi cùng Lerry tiếp tục cuộc hành trình.
Từng đoàn người xuất phát từ nhà hàng Laban Rata. Mỗi người đều trang bị cho mình một chiếc đèn pin để soi chiếu đường đi. Có lẽ, mới sáng sớm mà đã leo núi nên nhiều người không leo nỗi. Tình trạng “kẹt xe trên núi” đã xuất hiện. Chúng tôi cứ leo lên một bậc thang gỗ là phải chờ đợi những người đi trước.
Càng lên cao, những bậc thang không còn. Thay vào đó chỉ có đá và đá. Những dãy núi đá cứ nằm an yên dưới sườn đồi. Con người cứ thế, bám vào dây thừng và lao về phía trước. Trên trời ánh trăng sáng vằng vặt. Dưới đất, những đoàn người nối đuôi nhau y hệt như những con đom đóm đang bay lập loè trong đêm.

Tôi mệt, thở hổn hển. Đến Km7, đá càng ngày càng dốc. Cây gậy leo núi lúc này vô tác dụng. Lerry dừng chân lại, bảo tôi đưa gậy cho anh ấy cất. Tôi dùng cả hai tay, nắm chặt lấy dây thừng để bước tiếp.
Càng lên cao, oxi càng loãng nên đầu tôi cứ ong ong và khó thở. Tôi cố gắng hết sức để giữ cho mình thật bình tĩnh, nhưng có lẽ sức lực của tôi quá yếu ớt để chống chọi với sự hùng vĩ của Kinabalu.
Tôi mệt, ngồi bệt luôn dưới sườn đá. Uống lấy uống để nước cho đỡ mệt. Lerry biết tôi không thể leo được nữa nên anh xoè bàn tay của anh ra và nắm lấy tay tôi. Đan hẳn 5 ngón tay vào lòng bàn tay. Thế là Lerry kéo tôi từ độ cao 3929m lên đến đỉnh. Vừa đi, tôi vừa nhìn người đàn ông xứ lạ với ánh mắt biết ơn, bởi vì nếu anh ấy không làm thế thì tôi sẽ ngồi luôn tại chỗ.
Sau rất nhiều sự nổ lực, hai bắp chân tôi đã tê cứng, hai tay tôi run run và rất rất nhiều sự giúp đỡ của Lerry thì 6 giờ 10 phút sáng, đôi bàn tay nhỏ xíu của tôi đã chạm được đỉnh Kinabalu. Tôi lôi ngay cuốn sách “Nhắm mắt đi liều” mà tôi đã xuất bản được 1 năm nay và lá cờ Việt Nam ra check in Top đỉnh.

Đỉnh núi cao nhất ở Kinabalu là đỉnh Low’s Peak. Trên đỉnh có tấm biển ghi dòng chữ “Đỉnh Kinabalu, Low’s Peak – 4095.2m). Đằng sau, có hàng cọc chăng dây kín để giữ sự an toàn cho người leo núi. Những đỉnh núi khác cũng đang rất gần, đó là Victoria Peak (4090m), St.John’s Peak (4090.7m), Alexandra Peak (3997.5m), Unly Sister Peak (4032m), Donkey Ears (4054m), và South Peak (3922m) nằm đối diện với Low’s Peak.

Đứng từ trên đỉnh nhìn xuống, những vách đá xù xì đen thẫm. Phía xa xa, mặt trời đỏ hỏn rồi từ từ “hôn” nhẹ nhàng lên những tản đá. Đường chân trời và núi đá giao thoa hoà quyện làm một. Tôi nhắm mắt lại, lặng im lắng nghe tiếng những người ngoại quốc thủ thỉ, tiếng gió rì rào, tiếng núi rừng Malaysia vang vọng.
Lerry lôi một lon bia từ trong balo ra rồi bảo “Happy Birthday to Kien”. Tôi chợt nhớ đến một ngày mưa nào đó ở Sài Gòn, mục đích tôi đăng ký leo núi Kinabalu lần này là để chúc mừng sinh nhật tuổi 30 của mình cơ mà!

Đường lên núi lúc sáng mờ ảo trong sương sớm. Nhưng đường xuống núi lại khiến tôi choáng ngợp. Tôi mở tròn đôi mắt của mình ra để ngắm biển mây trắng muốt cuộn tròn và bồng bềnh trước mặt, núi đá sừng sững mà hiên ngang. Những thảm thực vật nho nhỏ chen chúc nhau vươn mình lớn dậy. Tôi thở một hơi dài thật dài rồi hiểu: Hiện diện của sự giàu có là những toà nhà cao chọc trời, nhưng hiện diện của cái đẹp lại là thiên nhiên hoang dã.
Đây là ngọn núi đẹp nhất tôi từng leo!
THÔNG TIN THÊM
GIÁ TOUR
Giá tour trọn gói cho người nước ngoài leo 3 ngày 2 đêm là 2535 Ringgit (Gần 14 triệu VNĐ). Tour leo núi này bao gồm xe đưa đón từ khách sạn/ sân bay đến công viên Kinabalu và ngược lại; một đêm ngủ tại công viên Kinabalu kèm bữa ăn tối, sáng; một đêm ngủ tại nhà hàng Laban Rata kèm bữa ăn tối, sáng, phí cho Tour Guide, bảo hiểm leo núi, giấy chứng nhận leo núi. Tour chưa bao gồm vé máy bay, phí thuê Porter riêng, đồ uống có cồn…
Cần thêm thông tin về tour du lịch Malaysia, thuê xe du lịch Malaysia, hoặc sim Malaysia, thì có thể click vào LINK NÀY để xem chi tiết nhé!
DỤNG CỤ CẦN MANG KHI LEO NÚI KINABALU
- Gậy leo núi (Chỉ nên mang 1 cây)
- Đèn pin (Ngày thứ 3 thức dậy lúc 2 giờ sáng và leo nên rất cần đèn pin)
- Giày leo núi có độ bám
- Balo, áo mưa, túi chống mưa
- Áo ấm, găng tay cho mùa đông vì trên đỉnh rất lạnh
- Bánh kẹo, đồ ăn vặt, nước vì đi đường rất đói
- Kit test Covid (Nên mua ở Việt Nam vì Kit test ở Malaysia test 15 phút đồng hồ mới có kết quả. Người leo núi cần test 1 ngày trước khi leo núi thực tế)
- Sạc pin dự phòng rất cần thiết vì trên nhà hàng Laban Rata điện rất yếu.
DỊCH VỤ CÕNG
Nhiều trường hợp đang leo núi giữa chừng thì người leo núi không đi được nữa. Porter sẽ cõng người leo núi đi lên với giá 300 Ringgit cho 1 km và đi xuống với giá 200 Ringgit cho 1 km.
CHẶNG LEO XUỐNG
Via Ferrata là hành trình leo núi mạo hiểm được áp dụng cho chặng leo núi xuống, thời gian sẽ ngắn hơn một nửa so với con đường thông thường. Tuy nhiên, vì nó khá mạo hiểm nên cần phải đăng ký và được tranning trước. Nếu người leo núi không có mặt tại buổi tranning thì sẽ không được tham gia.
GIẤY CHỨNG NHẬN LEO NÚI
Có hai giấy chứng nhận. Giấy màu dành cho những người leo lên và xuống thành công. Giấy đen trắng dành cho những người tham gia tour leo núi nhưng không lên đến đỉnh. Chi phí để lấy giấy chứng nhận giá 10 Ringgit.
Xem thêm: Toojou Kota Kinabalu – Hostel có dịch vụ tuyệt vời tại Malaysia
Xem thêm: Kinh nghiệm du lịch Semporna năm 2022 từ người trải nghiệm thật
Xem thêm: Sách Nhắm mắt đi liều kể về hành trình xuyên Việt 1 năm do Xu Kiên viết
LIÊN HỆ XU KIEN BLOGGER
Fanpage: Xu Kien Blogger
Mua sách Xu Kiên đã xuất bản: Nhắm mắt đi liều
Mua đồ lưu niệm du lịch: www.khankm0.com
Nếu các bạn muốn Donated cho mình thì ở đây
